Chuyện của.Sơn

Em nhớ anh ?

August 22, 2018

Em nhớ anh ?

August 22, 2018

Em nhắn một cái tin, hôm nay em nhớ anh. Vì ? Em còn yêu anh ? Hay còn coi anh là quan trọng ? Em ơi, em chẳng nhớ anh đâu, cũng chẳng nhớ thứ tình cảm ta đã từng. Cái em nhớ chỉ đơn giản là một cuộc sống ích kỷ một cách thoải mái. Thế giới mà em được làm mọi thứ mà em muốn, chẳng cần bận tâm tới bất kỳ ai. À không đúng, em vẫn bận tâm tới vài người, tới mức kỳ lạ, trừ anh. Một thế giới mà anh như món đồ chơi cũ, được cất sâu trong tủ, khi em còn mải mê với những món đồ mới, cuộc sống mới, em sẽ chẳng hề ngó ngàng. Chỉ tới lúc em vấp té bởi chính những món đồ lăn lóc đó, em mới chạy ù về, gục đầu vào món đồ chơi cũ, sâu trong tủ, để tỉ tê, để tìm về sự bình yên nhàm chán xưa cũ. Anh nhớ mãi, nhớ hoài, những chương cuối của chuyện chúng mình. Chỉ vì em bất chợt bảo em muốn đi coi phim, anh gác mọi chuyện lại, dành trọn vẹn một buổi tối cho em, để rồi một mình bật dậy khi em đã ngủ say, tiếp tục mò mẫm công việc còn giang dở. Anh nhớ lúc đó anh chỉ nghĩ, chỉ cần em vui, anh sao cũng được. Anh chợp mặt được chưa đầy 20p, lại cuống cuồng chạy vội lên công ty, để kịp lăn vào ti tỉ cuộc meeting, rồi demo, ròng rã 5-6 tiếng đồng hồ, để sau cái vỗ tay của khách hàng, là đầu anh ong lên, chỉ chực nằm rạp xuống. Nhưng lại nghĩ tới em, anh quơ hết đồ đạc, chạy vội về nơi em, chỉ hy vọng được thấy em, được em cười rồi ôm anh vào lòng, hỏi anh có mệt không, mọi chuyện tốt chứ. Nhưng chẳng có gì. Em vẫn ở đó, hờn trách vì sao anh không tới sớm hơn, rằng anh có biết em thấy chán, thấy mệt mỏi. Vẫn ích kỷ tới lạ thường. Anh là gì của em? Đôi lúc, anh vẫn nhớ những chịu đựng ở bên em. Nhiều lúc anh thấy tình yêu vốn dĩ là thứ chẳng công bằng. Với anh, chỉ cần đôi lần em lôi anh ra từ sâu trong tủ, ôm anh vào lòng, hỏi anh có ổn không, đã là đủ để quên sạch những đau thương vừa cũ. Nhưng, kiên nhẫn, yêu thương, hy sinh, dù nhiều thế nào, cũng chỉ như nước trong một cái bình nhỏ, nếu em cứ đổ mãi, cũng tới lúc nó hết sạch, chẳng còn gì, ngoài một cái bình rỗng. Trong anh có lẽ vẫn còn một chút, nhưng chẳng đủ. Nên em à, hai chữ “nhớ anh” thậm chí em không còn quyền được nói ra. Đơn giản em chẳng còn quyền được bước vào cuộc đời anh, chẳng còn. Ngày em đi, trời bỗng xanh.


Son Tang

Viết bởi Sơn về những thứ giản đơn.